XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia


Phan_13

Bạch Hạo đứng ở trên tường vây, nhìn đến kinh hồn táng đảm.

“Đạt Khắc Tư, tìm thủ lĩnh của chúng nó, đi tìm long mẫu!” Bạch Hạo dùng sức hô to.

Số lượng liệt xỉ bạo long rất nhiều, lại cùng nhau hợp sức, nhất định khó mà kiên trì được đến lúc bọn Lôi Thiết Nhĩ trở về.

Đạt Khắc tư rầm một tiếng triển khai đôi cánh màu vàng, bay thẳng lên trời, đem liệt xỉ bạo long đang bám trên người dùng sức ném xuống mặt đất.

Long mẫu dẫn đầu cơ hồ đều được con đực bảo hộ ở phía sau. Mẫu long hay công long trưởng thành gần như giống nhau, chẳng qua hình thể mẫu long so với công long nhỏ hơn một chút.

Đạt Khắc Tư mạnh mẽ lao xuống, hai tay thú hóa, bắt lấy một long mẫu rồi bay lên cao, sau đó nhanh chóng vặn đứt cổ nó, ném đến trong đàn bạo long.

Đội ngũ liệt xỉ bạo long có chút hỗn loạn, nhưng lại lập tức khôi phục .

Quả nhiên không chỉ có một long mẫu dẫn đầu.

Lửa trong thâm câu dần dần yếu đi, có bạo long cá biệt dẫm lên thi thể đồng loại, nhảy lên được phía trên tường vây, nhưng lập tức bị thú nhân canh giữ trên tường vây vặn gãy cổ, đánh trở về. Nhưng số lượng bạo long nhảy lên được tường vây càng lúc càng nhiều, thú nhân bên trên có chút khó duy trì, đành phải gọi bọn người Đạt Khắc Tư trở về.

Bạch Hạo rút ra dao găm, đâm về phía bạo long đang lao tới. Dao găm đâm trúng phần bụng tương đối mền mại của bạo long, huyết hoa phun ra, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phía trước vài bước mới ngã.

Cánh tay Bạch Hạo có chút run lên, nhưng phần hiếu chiến trong cơ thể bắt đầu sôi động, bản tính thị huyết của nam nhân làm cho hai mắt hắn tỏa sáng.

Đến khi Lôi Thiết Nhĩ cùng các thú nhân trở về, nhìn đến chính là tình huống như vậy: trên người Bạch Hạo đầy máu, dao găm trước mắt đảo qua đảo lại, phía trước hắn là vài con liệt xỉ bạo long……

“Bạch Hạo ! !” Lôi Thiết Nhĩ cơ hồ can đảm câu liệt, y nghĩ đến Bạch Hạo bị trọng thương, bỏ lại con mồi trong tay liền chạy vội tới, vài con liệt xỉ bạo long bị thú hóa Lôi Thiết Nhĩ xé thành mảnh nhỏ.

“Kháo! Cuối cùng ngươi cũng trở lại.” Bạch Hạo mệt đến mức tay cơ hồ không thể nâng lên dao găm được nữa, hắn dùng toàn lực một cước đá văng Lôi Thiết Nhĩ vừa tới:“Ta không sao, ngươi còn không nhanh đi hỗ trợ! !”

Lôi Thiết Nhĩ thấy Bạch Hạo tạm thời an toàn, liền ngửa mặt lên trời thét vang, mang theo các thú nhân thú hóa phân chia gia nhập chiến trường.

Nháy mắt, trận chiến này bắt đầu nghiêng về một phía, liệt xỉ bạo long bị đánh lui liên tục về phía sau, đến khi hừng đông, trận chiến đã thắng lợi.

“Vài con chạy mất.” Đạt Khắc Tư lau máu trên mặt:“Đánh thực thống khoái, đã lâu không thống khoái như vậy.”

Lôi Thiết Nhĩ không quan tâm, y hóa thành hình người liền vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Hạo, cẩn thận xem xét toàn thân hắn: “Hạo Hạo, ngươi không sao chứ? Ngươi không sao chứ??”

“Ta không sao……” Nhìn gương mặt lo lắng của Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo mỉm cười:“Ta thật sự không có việc gì, chính là đứng lâu chân tên rần, có thể phiền ngươi dìu ta trở về……” Sao? Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã bị Lôi Thiết Nhĩ cúi xuống ôm lên, nhằm về phía phòng ở.

Chiến đấu thắng lợi, các thú nhân dọn dẹp xong chiến trường trở về được nhóm giống cái nhiệt liệt chào đón, từng chén canh nóng được đưa ra, trên quảng trường lửa trại bùng cháy, con mồi vừa săn được làm sạch sẽ nướng trên lửa tỏa hương thơm phức.

Đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm tham dự một trận chiến lớn lại dành thắng lợi. Không có tử vong, chỉ có một chút trầy da, bất quá điều này đối với thú nhân mà nói không đáng kể chút nào. Y khắp nơi tìm kiếm Lôi Thiết Nhĩ cùng bạn lữ của y Bạch Hạo, lại được báo cho biết là hai người kia hiện tại đang ở trong phòng, không tiếp khách.

Kiệt Sâm lý giải nở nụ cười, y theo trong đám người tìm được toan tú tài của mình, gắt gao ôm vào trong ngực.

Mộ Dung Vân Phi ửng hồng mặt, do dự nửa ngày, rốt cục vươn tay hoàn trụ thắt lưng thú nhân.

Bạch Hạo tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, cũng muốn đi ra ngoài giúp vui, nhưng lại bị Lôi Thiết Nhĩ ngăn ở trong phòng.

“Lấy cho ta một bát canh, được không?” Lôi Thiết Nhĩ đáng thương hề hề ngồi bên cạnh cái bàn.

Vừa rồi thời điểm hắn ôm Bạch Hạo vào nhà, bởi vì vừa thú hóa nên không mặc quần áo, kết quả bị Tây Lợi Á chỉ e thiên hạ bất loạn thấy được, hiện tại Bạch Hạo chính là thẹn quá thành giận, y phải dùng sức hống.

Bạch Hạo không nói chuyện, lấy đến một bát canh nóng đặt trước mặt Lôi Thiết Nhĩ.

“Ta không phải cố ý, khi thú hóa, quần áo rơi mất…… Ách…… Ta lúc ấy nghĩ ngươi bị thương, rất sốt ruột…… Hạo Hạo…..” Lôi Thiết Nhĩ lo lắng bản thân có nên biến thân đến hống Bạch Hạo hay không, bởi vì thú hình của y tựa hồ rất thảo được Bạch Hạo niềm vui.

Bạch Hạo vẫn là không nói lời nào, cảm tình của Lôi Thiết Nhĩ đối với hắn, hắn rất rõ ràng, cũng không phải không cảm động. Nhưng mà cũng không thể bởi vì cảm động, liền đem tiểu cúc hoa của bản thân dâng đi ra a. Hơn nữa, chính mình có thể sinh hài tử hay không còn chưa biết đâu, thú nhân nơi này thực chú trọng con nối dòng của bản thân, vạn nhất khi y biết bản thân không thể nào sinh hài tử, kia đến lúc đó thống khổ còn không phải là chính mình?

Bạch Hạo thở dài, nhu nhu mái tóc hơi dài của mình:“Kỳ thật, ta…… Ân, ngươi có biết …… Ta có lẽ không thể sinh hài tử, ngươi có muốn, ân, tìm người khác hay không?”

Nghe được đến không thể sinh hài tử, Lôi Thiết Nhĩ sửng sốt, tái nghe Bạch Hạo để bản thân đi tìm người khác, y thực không cao hứng.

Cánh tay duỗi ra, đem Bạch Hạo ôm vào trong lòng:“Ta không ngại có hài tử hay không, ta chỉ để ý, trong lòng ngươi có ta hay không mà thôi!” Ánh mắt Lôi Thiết Nhĩ thật hắc, giờ phút này hết sức chăm chú:“Có rất nhiều giống cái bởi vì thân thể gầy yếu không thể sinh dục, nhưng mà giống đực cũng sẽ không buông bỏ bạn lữ của mình. Hơn nữa, cho dù ngươi không thể sinh bảo bảo cho ta, vậy sau này chúng ta cũng có thể tìm thú nhân bảo bảo nào đó không có cha mẹ về nuôi……” Nói xong, y lại đột nhiên cao hứng tột độ:“Nói như vậy, Bạch Hạo, ngươi không phải là nhận thức ta làm bạn lữ của ngươi đi?”

Bạch Hạo phút chốc đỏ thẫm khuôn mặt, dùng sức đẩy ra cánh tay Lôi Thiết Nhĩ:“Ta, ta khi nào thì nhận thức đâu?”

“Nhưng mà ngươi đang cùng ta thảo luận chuyện hài tử a.” Lôi Thiết Nhĩ nhìn hai má Bạch Hạo đỏ lên, rốt cục nhịn không được cúi xuống vừa hôn vừa liếm:“Hạo Hạo, ngươi đồng ý làm bạn lữ của ta đi, ngươi xem, ta sẽ bảo hộ ngươi, cũng sẽ đánh đuổi mấy kẻ vô lại chú ý đến ngươi, ta còn có thể biến thành đại lão hổ cho ngươi chơi vui vẻ, Hạo Hạo, ngươi đồng ý đi……”

Bạch Hạo chống đỡ không được, bị Lôi Thiết Nhĩ hôn trụ đôi môi, một cái hôn nồng nhiệt xuống dưới, hai mắt Bạch Hạo nổi lên nhang muỗi vòng vòng.

Lôi Thiết Nhĩ vô cùng thân thiết cắn cắn cái mũi Bạch Hạo:“Thân ái, ngươi quên hô hấp ……”

Bạch Hạo thật vất vả thu hồi thần chí bản thân nhét trở lại trong đầu:“Ta, ta còn chưa đồng ý…… Ngô…… Hỗn đản, a ngô……”

Kháng nghị lại bị nuốt vào trong đôi môi của Lôi Thiết Nhĩ, không đồng ý? Khó mà làm được ! !

Hạo Hạo thân ái, ngươi chỉ có thể là của ta ! !

****

Chương 28 : Vì bộ lạc ! ! !

Lôi Thiết Nhĩ vốn nghĩ muốn tấn công đến thành lũy cuối cùng, đáng tiếc bị Bạch Hạo lấy lại tinh thần cho một chưởng đánh bay, đáng thương khuôn mặt vốn không bị thương giờ lại có thêm một vệt xanh xanh quanh mắt.

Bạch Hạo nhanh kéo lại quần áo, nhìn Lôi Thiết Nhĩ ôm đầu ai ai kêu, vừa tức vừa cười:“Ta nói ngươi đủ rồi đi!”

“Không đủ!” Lôi Thiết Nhĩ ồm ồm phản bác:“Ngươi sao có thể như vậy a, nếu đã đồng ý làm bạn lữ của ta, vì cái gì còn đánh ta.”

Bạch Hạo muốn rít gào, ngươi nói xem bản thân là hán tử đen như sắt lại cao hai thước, vì sao bày ra loại tư thế làm nũng này mà không thấy thẹn? Ta đây đứng xem cũng thấy xấu hổ a?? Hắn nhịn không được đạp Lôi Thiết Nhĩ một cước:“Ta đánh ngươi, ngươi rất đau sao?”

Lôi Thiết Nhĩ ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt viền xanh:“Đau……”

Bạch Hạo nhịn nhẫn, không nhịn nổi, phốc xích một tiếng cười đi ra:“Tốt lắm, tốt lắm, là ta không đúng, nhưng là nếu ngươi không đối ta động thủ động cước, ta cũng sẽ không đánh ngươi.”

Lôi Thiết Nhĩ càng thêm ai oán:“Vì cái gì bạn lữ người ta đều thực ôn nhu, còn bạn lữ của ta lại bạo lực như vậy? Không tốt chút nào……”

“Ngươi cút đi!” Nắm đấm Bạch Hạo lại ngứa:“Vậy ngươi đi tìm ôn nhu a ! !”

Lôi Thiết Nhĩ nháy mắt mấy cái, mãn nhãn ý cười:“Không, ta liền thích bạo lực .”

Bạch Hạo thế này mới phản ứng lại thì ra y đang giả bộ, chính mình cư nhiên ngốc hồ hồ hùa theo, hắn buồn bực há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra một chữ:“Lăn !”

“Hảo !” Lôi Thiết Nhĩ lăn một vòng, lăn đến trên đùi Bạch Hạo: “Hạo Hạo, chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng đi, ta bắt được hai con tuần lộc cùng một con gấu đuôi dài, đều ăn ngon lắm.”

Bạch Hạo che lại hốc mắt xanh một vòng kia:“Ngươi cứ như vậy đi ra ngoài?”

Lôi Thiết Nhĩ nhu nhu ánh mắt:“Không có việc gì a, đây là chứng minh ngươi yêu ta.”

“Ngươi thật sự cút đi! !” Bạch Hạo phát hiện bản thân không có cách nào tâm bình khí hòa cùng người này nói chuyện:“Có muốn ta yêu ngươi thêm vài cái không?”

Lôi Thiết Nhĩ động thân mà lên, đem Bạch Hạo ôm chặt trong lòng:“Đến đây đi, đến đây đi, yêu ta thêm vài lần đi.”

Bạch Hạo thật không biết là nên khóc hay nên cười, tức giận đấm ngực Lôi Thiết Nhĩ vài cái:“Đủ, ngươi, đừng khoe mẽ, ta đói rồi, đi ra ăn thôi.” Bạch Hạo nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lôi Thiết Nhĩ, thở dài, quên đi, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Trận đại hội thịt nướng này mãi đến chạng vạng mới tan cuộc, trước khi liên hoan kết thúc, Kiệt Sâm chính thức tuyên bố gia nhập bộ lạc Lôi Thiết Nhĩ, hơn nữa y không làm thủ lĩnh, bộ lạc này chỉ có mình Lôi Thiết Nhĩ là thủ lĩnh.

Tất cả mọi người hoan hô vang dội, người trong bộ lạc càng nhiều, chứng minh nó càng cường đại. Năng lực thủ lĩnh bộ lạc càng cao, như vậy về sau người gia nhập vào bộ lạc sẽ càng nhiều. Bạch Hạo cuối cùng cũng biết Lôi Thiết Nhĩ vì sao đi tìm bạn lữ lại khủng hoảng như vậy. Y thân là thủ lĩnh bộ lạc, áp lực rất lớn, như vậy tìm một bạn lữ có thể cùng y chung vai gánh toàn bộ áp lực của bộ này là phi thường trọng yếu.

Tuy rằng Lôi Thiết Nhĩ kén chọn bạn lữ vẫn dựa trên ý thích bản thân là chính, nhưng Bạch Hạo biết, tại quốc gia chân chính nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé) này, chỉ có thể làm cho bản thân không ngừng cường đại mới có khả năng tiếp tục sinh tồn. Lôi Thiết Nhĩ không chỉ vì chính mình, mà còn phải vì bộ lạc của mình.[ xen: Vì bộ lạc ! ! có phải hay không thực quen tai? Mị ha ha ha ]

Bạch Hạo biết, chỉ cần bản thân đồng ý làm bạn lữ Lôi Thiết Nhĩ, như vậy cũng không thể cứ lười nhác tự do được, bởi vì, trách nhiệm của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Bạch Hạo không có tâm tư tiểu nữ nhân, cái gì điểm xuất phát cư nhiên không phải bởi vì yêu, cái gì đối với tình yêu của ta cao hơn bộ lạc cường đại. Tất cả điều này đối với hắn chỉ là phù vân. Hắn chỉ biết là, nếu đã gật đầu, như vậy nam nhân kia sẽ trở thành bạn lữ của mình ở quốc gia xa lạ này vượt qua cả đời, cho đến lúc chết già, bọn họ có lẽ sẽ có hài tử, hoặc có lẽ không, nhưng mà hai người sẽ vĩnh viễn bất ly bất khí, cho đến cuối cùng có một người ra đi mãi mãi.

Đây là hứa hẹn của thú nhân cùng bạn lữ, là truyền thống vẫn giữ lại của thú nhân.

Tìm được người yêu ngươi, người ngươi yêu, làm bạn lữ của ngươi, sau đó tương hỗ giúp đỡ lẫn nhau, bất ly bất khí……

Loại chuyện này, ở xã hội mình sống trước kia, thật giống như chuyện đồng thoại, cũng chỉ là một giấc mộng. Nhưng ở nơi này, mỗi người đều kiên định thủ hộ niềm tin này.

Bạch Hạo không có khả năng sẽ không cảm động, cho nên hắn thực xao động.

Bạch Hạo biết bản thân thích nữ nhân, kiểu nữ nhân có bộ ngực mền mại cùng vòng eo mảnh khảnh, nhưng mà thế giới này không có nữ nhân, chỉ có giống đực cùng giống cái, hơn nữa bề ngoài đều là nam nhân. Cuối cùng, bản thân vốn rất cường hãn, đến nơi này, lại bị biến thành giống cái “nhu nhược”.

Bạch Hạo nghĩ tới một câu: Thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng…… Được rồi, không phải câu này, mà hẳn là: Minh minh chi trung, tự hữu định sở (bên trong mờ mịt tự đã có định sẵn). Như vậy, chính mình đi vào nơi này, có phải là đã định sẵn hay không? Cũng chính là, bản thân dù thế nào cũng phải yêu một kẻ giống đực thú nhân, sau đó……

Bạch Hạo đỏ mặt.

“Suy nghĩ cái gì?” Một khối da thú mềm mại phủ thêm lên vai Bạch Hạo.

Những người bên cạnh lửa trại đã muốn tán đi gần hết, giống đực đều mang theo bạn lữ cùng hài tử trở về cái tổ nhỏ ấm áp của mình. Chỉ còn một ít độc thân thú nhân vây quanh lửa trại cười nói, có lẽ vài ngày tới, trong bộ lạc sẽ xuất hiện thêm mấy đôi bạn lữ mới.

“Không nghĩ gì!” Bạch Hạo thuận thế ngã vào trong lòng Lôi Thiết Nhĩ, hành động này làm Lôi Thiết Nhĩ thụ sủng nhược kinh (được sủng quá đâm sợ hãi), thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể thật cẩn thận đem bạn lữ bạo lực này ôm chặt.

“Ngày mai muốn làm cái gì? Các ngươi còn đi săn thú?” Ngón tay Bạch Hạo vẽ vòng theo đường vân trên da thú, hỏi.

“Không, ngày mai các thú nhân phải đi lấy đá tảng, ta quyết định đem tường bao phía ngoài gia cố thêm. Như vậy, cho dù liệt xỉ bạo long có đánh lén lần nữa, cũng sẽ không vượt qua được.”

Bạch Hạo gật gật đầu:“Không bằng đào một con sông để bảo vệ, đem nước của con sông gần đây dẫn về, phía trên làm một cái cầu treo…… Ai nha, đây chính là một đại công trình, hơn nữa có nhiều chuyện phải đợi đến đầu xuân mới làm được.” Bạch Hạo hưng trí bừng bừng vẽ ra trên mặt đất: “Ngươi xem, chúng ta sẽ làm tường vây như này, sau đó, đào một con sông cạn để bảo vệ thành…… Đợi đến mùa xuân đem tuyết trên núi dẫn xuống…… Ân, cầu treo phải làm như vậy, buổi tối có thể kéo đến, ban ngày buông xuống……” Thanh âm nói chuyện dần dần nhỏ lại, sau đó toàn bộ bị nuốt ở trong miệng.

Nửa ngày sau, Bạch Hạo sát miệng nhìn Lôi Thiết Nhĩ đắc thắng: “Ngươi, ngươi làm cái gì đâu, ta đang nói chính sự !”

“Ngượng ngùng, ta không nhịn được.” Lôi Thiết Nhĩ ngượng ngùng cười:“Chúng ta về phòng nói tiếp đi, nơi này rất lạnh, hơn nữa, quấy rầy người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương cũng không tốt.”

Bạch Hạo nhìn nhìn lửa trại chỗ vài thú nhân tuổi trẻ, rốt cục gật gật đầu:“Được rồi.”

Kiến thiết bộ lạc so ra vẫn trọng yếu hơn tình chàng ý thiếp, Lôi Thiết Nhĩ đem Bạch Hạo đặt ở trên giường sưởi ấm áp, liền đi ra ngoài tìm Đạt Khắc Tư và Kiệt Sâm lại đây cùng thương thảo. Lời vừa rồi của Bạch Hạo quả thật làm cho Lôi Thiết Nhĩ rung động không nhỏ, chủ ý kia rất tuyệt diệu, bạn lữ của mình trong đầu chất đầy ý tưởng, mỗi một thứ đều làm cho người ta kích động.

Kiệt Sâm cũng ôm toan tú tài của mình lại đây, y rất thích giường sưởi này của Bạch Hạo, giường sưởi ấm áp vẫn là thoải mái hơn so với ngồi cạnh đống lửa. Kiệt Sâm nghĩ, đợi đến đầu xuân y cũng muốn làm một chiếc giường sưởi như vậy chuẩn bị cho bạn lữ cùng hài tử.

Bạch Hạo ở trên da thú dùng bút than vẽ ra bộ dáng của tường thành. Hắn vốn muốn vẽ giống như Vạn Lý Trường Thành vậy, sau lại cảm thấy có điểm quá khoa trương, vì thế liền đem bộ dáng Vạn Lý Trường Thành thu nhỏ lại. Hơn nữa tường thành chỉ có thể đề phòng dã thú không biết bay, không cần phải đắp quá cao…… Sông đào bên ngoài bảo vệ thành cũng vậy, hiện tại là mùa đông mặt đất vừa lạnh vừa cứng, mấy ngày hôm trước đào cạm bẫy đã khiến mọi người rất mệt rồi, sông đào kia là công trình lớn, cho nên chỉ có thể đợi đến đầu xuân, sau đó chính là cầu treo kia. Bạch Hạo đem nguyên lý cầu treo nói một chút, chiếm được mọi người tán thưởng cùng kinh ngạc. Hắn có chút ngượng ngùng, loại chuyện bắt chước lời người khác để khoe khoang này, thật sự làm cho người ta khốn quẫn.

Lôi Thiết Nhĩ đã chuẩn bị tốt tất cả mọi kế hoạch, ngày hôm sau bắt đầu thay phiên nhau săn thú cùng đi khuân vác đá tảng, cho đến trước thời điểm lạnh nhất của mùa đông đắp xong tường thành. Còn có cầu treo kia cũng phải chuẩn bị tốt, trong rừng không thiếu từ củi nhỏ đến gỗ quý, bọn họ chỉ cần lấy cây lớn về cột chặt với nhau thì tốt rồi. Chỉ có làm cho bộ lạc càng thêm an toàn, những ngày sau sẽ càng thư thái hơn.

Kiệt Sâm đối thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ này càng thêm tin phục cùng tôn kính, Lôi Thiết Nhĩ cũng tự biết, loại tôn kính tín phục này, một nửa đều là Bạch Hạo cho y. Y nhìn về phía Bạch Hạo, trong mắt tràn đầy đầy ôn nhu cùng yêu say đắm.

Mùa đông mới đi qua một nửa…… Bạch Hạo xuyên qua cửa sổ, nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài, hắn cảm thấy mùa đông nơi này luôn khuyết thiếu một ít gì đó, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên thẳng đứng dậy :“Sắp đến lễ mừng năm mới……”

“Lễ mừng năm mới?” Mọi người ngồi đây đều đối với từ ngữ này có chút xa lạ.

“Lễ mừng năm mới?” Mộ Dung Vân Phi ở một bên nhàm chán ngủ gật cũng tỉnh táo lại:“A, lễ mừng năm mới….. Có thể viết câu đối xuân, treo đèn, tiểu sinh viết câu đối rất hay đấy, đáng tiếc nơi này không có giấy và bút mực, nếu không tiểu sinh…… Ai……”

Nghĩ đến lễ mừng năm mới, Bạch Hạo cảm thấy nước miếng của mình ứa ra, hắn không muốn ăn thịt nước, không muốn ăn bánh nướng, không muốn ăn khoai lang nướng, hắn muốn ăn há cảo, bánh trôi cùng lẩu a……

“Lễ mừng năm mới, chính là ở nhà cũ của ta, tất cả mọi người sẽ đoàn viên, sau đó cùng nhau liên hoan. Mọi gia đình đều chuẩn bị rất nhiều thức ăn, còn có dùng giấy đỏ viết câu đối cát tường dán ngoài cửa, đúng rồi, ta cũng biết làm đèn lồng nữa.” Bạch Hạo nói liên miên miêu tả cảnh lễ mừng năm mới, nói xong còn chưa đã nghiền, lại đem chuyện thần thoại mười hai con giáp kể một lần.

“Nhà cũ của ngươi ở nơi nào? Là cùng một chỗ với Vân Phi sao?” Kiệt Sâm tò mò hỏi, bởi vì  y biết những lời nói của bạn lữ mình y nghe không hiểu, nhưng bạn lữ của Lôi Thiết Nhĩ lại có thể nghe hiểu.

Thần sắc Bạch Hạo có chút ảm đạm:“Nhà cũ của ta a…… Khả năng rốt cuộc không trở về được.”

Kiệt Sâm không nói, y biết có rất nhiều tiểu bộ lạc, bởi vì thiên tai hoặc bị dã thú tấn công, làm cho diệt vong, sau đó biến mất. Có lẽ bộ lạc của Bạch Hạo, chính là biến mất như thế, cho nên hắn nói không trở về được.

Lôi Thiết Nhĩ không thích nhìn thấy vẻ mặt Bạch Hạo thương tâm như vậy, y sờ sờ mặt Bạch Hạo: “Chờ chúng ta đem tường thành đắp xong, lại bắt đầu chuẩn bị lễ mừng năm mới được không? Bất quá có nhiều thứ chúng ta không biết, ngươi phải dạy chúng ta.”

Bạch Hạo nhìn vẻ mặt lo lắng của nam nhân, gật gật đầu:“Hảo, đợi đến khi tường thành đắp tốt lắm, chúng ta liền chuẩn bị lễ mừng năm mới, chúng ta sẽ có một tân niên vô cùng khoái hoạt, sau đó sang năm mới sẽ càng tốt đẹp hơn.”

“Ân, đúng, sang năm nhất định sẽ tốt đẹp hơn.” Lôi Thiết Nhĩ là hứa hẹn, cũng là thề, y sẽ làm cho bộ lạc càng trở nên cường đại, cũng muốn làm cho bạn lữ của mình không còn biểu lộ ra vẻ mặt này nữa.

Y, Lôi Thiết Nhĩ, nhất định sẽ cố gắng !

Chương hai chín : mùa đông ăn lẩu là sướng nhất.

Mùa đông này có thể nói là mùa đông bận rộn nhất của bọn Lôi Thiết Nhĩ.

Mỗi ngày không ngừng khuân đá, muốn đem tường thành thấp bé gia cố thành tường thành cao lớn. Còn phải đi tìm xương thú tốt để làm cột trụ, chất thành đống để chuẩn bị đến đầu xuân dựng nhà ở. Bởi vì người trong bộ lạc tăng lên, số lần săn thú cũng tăng theo, hai ba ngày sẽ đi ra ngoài một lần, một lần đi chính là hai ba ngày.

Kế hoạch rèn luyện thân thể của Bạch Hạo lại bắt đầu thực thi, lần này đội ngũ tăng thêm khá đông. Bởi vì hiện tại rất nhiều giống cái đều nghe đến biểu hiện anh dũng của Bạch Hạo khi đối kháng với liệt xỉ bạo long, cũng một lòng hy vọng bản thân có thể khỏe mạnh như Bạch Hạo một ít, tối thiểu, không cần làm vướng bận phía sau bạn lữ.

Thời điểm nghỉ ngơi khi luyện tập, liền ngồi vây quanh ở trong phòng Bạch Hạo, nghe Mộ Dung Vân Phi giảng Tam Tự kinh.

“Nhân chi sơ tính bản thiện, tính tương cận tập tương viễn……” Ngốc tú tài rung đùi đắc ý, sau đó cũng có tiểu hài tử học theo rung đùi đắc ý, Bạch Hạo xem đến như vậy cười nhạo không thôi.

“Uy, bọn họ căn bản nghe không hiểu ngươi nói là cái gì đâu.” Tây Lợi Á hảo tâm nhắc nhở ngốc tú tài.

Ngốc tú tài không cho là đúng:“Không có việc gì không có việc gì, tiểu sinh cũng là rất nhàm chán, nói sau, bọn họ nghe không hiểu, ngươi có thể giải thích hộ thôi, nói chuyện với ngươi, bọn họ sẽ nghe hiểu được.” Mộ Dung Vân Phi nhàn đến nhanh mọc nấm, địa phương này muốn thư không có, muốn giấy bút cũng không có, hắn hảo hảo một cái tú tài, thực sự trở thành người nhàn rỗi nhất vai không thể gánh tay không thể cầm.

Ai muốn giải thích những này a! Tây Lợi Á bĩu môi, nhưng là không chịu nổi ngốc tú tài níu kéo, đành phải nghiêm chỉnh làm công tác phiên dịch.

Có thể học điểm này nọ cũng là chuyện tốt, Bạch Hạo cũng không ngăn cản. Lại nói có việc làm để ngốc tú tài giết thời gian cũng không tệ, đỡ hắn nghẹn khuất ra chứng bệnh u buồn. Bạch Hạo nhún nhún vai, quyết định không tham dự hỗ động của hai người kia, mà đi đến chỗ Tuyết Lai, giúp hắn chỉnh sửa lại một chút dược liệu.

Học tập thảo dược ở trong này xem như một công việc thực thần thánh, các thú nhân bình thường đều biết một hai loại dược thảo cầm máu hay đuổi trùng, như vậy thời điểm đi săn thú hoặc du lịch, mới sẽ không gặp chuyện không may. Nhưng khi sử dụng càng nhiều thảo dược, vẫn là nghe theo dược sư .

“Cái này gọi là la la thảo, dùng trị liệu sốt nóng lên; Đây là hỏa túc quả, khu hàn dùng tốt lắm; Còn có thứ này cùng thứ này, đều là dùng cầm máu tốt lắm, đúng rồi……” Tuyết Lai quay đầu cầm một cái bình nhỏ, đổ ra một đống trái cây có vỏ ngoài cứng rắn, sau đó lấy vài quả nhét vào trong tay Bạch Hạo:“Này cho ngươi.”

“Thứ này dùng làm gì?” Vỏ trái cây rất cứng, to gần như quả hạnh đào, nhưng so với hạch đào thì trơn nhẵn hơn, đặt trên mũi ngửi, một cỗ mùi vị thơm ngát.

Tuyết Lai mặt đỏ hồng:“Ách, này…… Dù sao về sau là thứ ngươi cần dùng, cầm lấy đặt ở đầu giường là được rồi, đúng rồi, quả này không ăn được.”

Bạch Hạo tò mò đem trái cây trong tay lật lật mấy vòng:“Nga……” Phỏng chừng là dùng để trấn định thần kinh đi, dùng mùi hương này sao. Hắn nhìn mấy quả màu đỏ chói kia, thấy giống quả hồ tiêu, vì thế cầm lên một quả cắn thử.

Quả nhiên rất cay! Bạch Hạo vội vàng tìm nước uống.

Tuyết Lai nhìn bộ dáng của hắn cười không ngừng:“Hỏa túc quả này nhìn thì rất đẹp, nhưng hương vị thực kích thích, ăn vào sẽ đổ mồ hôi. Bất quá bình thường ta không biết dùng nó, bởi vì nhiều người đều không chịu nổi hương vị kích thích này, chỉ có khi quá rét lạnh mới dùng đến.” Nói xong, hắn lại lấy ra mấy khối rễ cây phơi nắng cho Bạch Hạo xem:“Này cũng dùng để đổ mồ hôi, bất quá hiệu quả không nhanh bằng hỏa túc quả.”

Bạch Hạo nhìn mấy gốc hành củ, cảm thấy nơi này của Tuyết Lai không phải dùng để dược thảo, đây tuyệt đối là nơi chứa đựng gia vị. Hắn nội ngưu đầy mặt chỉ vào hỏa túc quả: “Thứ này dễ lấy không? Có phải hay không thực trân quý?”

“Không phải, trong rừng rậm rất nhiều, nếu cần, bây giờ lấy đến đều được.” Tuyết Lai giải thích.

Bạch Hạo thật thật kích động, ăn lẩu nha! ! Cay xè ngon miệng! ! cũng sắp ăn đến miệng nha ! !

Hôm nay thời tiết đến là tốt, các thú nhân đại bộ phận đều ra ngoài săn thú, còn lại vài người thì đang không ngừng khuân vác đá tảng.

Tuyết Lai đem thảo dược phơi nắng trên phiến đá trước nhà, phòng ngừa thảo dược mốc meo.

Bạch Hạo đột nhiên nhớ tới khoai lang khô cùng hoa quả khô mình để trong hầm trữ, còn có dưa muối, đã sớm có thể ăn, gần nhất bận quá nên hắn quên mất chuyện này, đúng lúc thừa dịp hôm nay thời tiết hảo đem mấy thứ kia lấy ra.

Khoai lang khô cùng hoa quả khô đều không có mốc meo, cắn một ngụm ngọt ngào rất muốn ăn nữa. Bạch Hạo đem này nọ phân phát cho các tiểu thú nhân đến chơi đùa, sau đó nhìn bọn chúng lập tức giải tán. Để cho đàn quỷ bướng bỉnh này thành thành thật thật ngồi nghe ngốc tú tài giảng cái kia Tam Tự Kinh nghe không hiểu, quả thực là không trâu bắt chó đi cày.

Vào phòng, ngốc tú tài đang ở phát giận:“Trẻ nhỏ không thể giáo! !”

Bạch Hạo đưa cho hắn một chút hoa quả khô:“Ngươi làm sao vậy? Bảo bảo lại đá ngươi?”

Có ăn, sắc mặt ngốc tú tài liền dịu đi rất nhiều, hơn nữa đề tài chuyển về bảo bảo, ngốc tú tài cơ hồ mi phi sắc vũ đứng lên: “Đá ta, ha ha, hẳn là con trai đi!”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạch Hạo trong lòng bật cười, muốn nói ngươi thích khuê nữ cũng không có biện pháp, ở nơi này chỉ có thể sinh nhi tử!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .